Một bài học về kinh doanh thấm thía ai cũng cần phải đọc qua 1 lần "Thời tới không cản nổi"
Phùng là đứa cháu họ, sinh năm 1991, đi Nhật lao động về thì thích mở quán cà phê, lúc đi tìm mặt bằng thì gặp chị Phương, cũng là người trong dòng họ, tui gọi là chị, Phùng gọi là cô. Chị Phương có dư 1 căn trên phố, 2 năm trước zịch zã treo biển miết, cuối cùng cho thằng Phùng thuê.
Bữa khai trương, quán đông đen do bạn bè người thân tới ủng hộ, tới bữa thứ 2 là vắng tanh vắng ngắt. Thằng Phùng gồng gánh lỗ 1 năm trời, bữa qua tui nhờ bày cách. Tui nói quán cà phê cậu không rành vì chưa bao giờ mở, có kinh nghiệm đâu mà nói, con nên đi 1 vòng hết VN chơi đi, ghé hàng trăm quán cà phê từ Lạng Sơn tới Cà Mau, sẽ tìm ra cách. Vợ chồng nó không tin, nói đang không tiền mà cậu bày tào lao, cô Phương nghe được cũng nói tui hoang tưởng, toàn xúi trẻ con ăn cứt gà, gặp ổng là ổng bày người khác xài tiền ào ào, người gì chẳng quý trọng đồng bạc.
Rồi một lần Phùng cãi lộn với vợ, nhức đầu nên đi chơi xuyên Việt. Xong nó về, copy được vài mô hình hay, như cà phê muối của Huế, cà phê sầu riêng của miền Tây, cà phê trứng của Hà Nội, rồi nó nhập tượng cho học sinh tới tô tượng, lắp ghép tranh (lắp ghép trong vòng 15 phút được miễn phí nước,...) khiến quán đông nghẹt.
Phùng và vợ nó gặp ai cũng khoe, ngày nào cũng chục triệu. Tui kêu nó vô dặn, chuyện làm ăn như chuyện quân cơ, nên kín đáo. Cứ nói vậy kích thích lòng tham của người khác. Nó bảo con không có nói dối, làm tốt thì nói làm tốt, người ta hỏi không lẽ không trả lời. Tui giải thích cái này không phải nói dối, chỉ là im miệng, có ai ép đâu, chẳng qua mày còn trẻ con, cao hứng quá nên cái gì cũng bô bô. Hai vợ chồng nó giận, nói ông cậu ghen tị với thành công của tụi nó, thấy cháu làm ăn được không mừng, lại kêu không cho nói, bộ cậu sợ tụi con giàu hơn à? Thằng Phùng đi đâu cũng nói thời tới không cản nổi, phây búc zalo suốt ngày đăng chuyện mua xe tay ga mới, đi coi căn hộ khu dân cư sang trọng, đi du lịch nước ngoài chẳng ngắm cảnh gì, cứ đi 1 bước đăng 1 bài.
Cách đây 2 ngày, 2 vợ chồng chạy qua nhà tui khóc, nói cô Phương đòi lại mặt bằng đó để mở quán cà phê, cô tham quá, giành ăn với tụi con. Trước đó cô có biết làm cái này đâu. Trưa qua gặp trong đám giỗ, chị Phương phân bua với tui, chị tưởng mặt bằng đó làm không ra lãi, tiền thuê có 10 triệu, riêng Phùng là quen biết nên chị cho nó thuê 8 triệu 1 tháng. Mà em biết 2 tháng rồi nó bán thế nào không, 1 ngày nó bán cao hơn cả tiền nhà 1 tháng của chị, như em, em có chịu được không. Chị phải lấy lại, mấy cái menu nước đó dễ òm, với tô tượng với tranh dập ghép cho trẻ nhỏ, chị làm được.
Trong hợp đồng có ghi, chủ nhà muốn lấy lại thì báo trước 1 tháng, là người quen nên chị cho tụi nó trong vòng 2 tháng phải dọn đi. Chị không sai như 2 vợ chồng nó nói. Bữa nào chị khai trương, em qua chơi, chị pha nước còn ngon hơn nó nữa! Nhờ cái quán địa thế tốt của chị mà vợ chồng nó mới được như hôm nay, hồi nó thua lỗ chị còn cho nợ tiền nhà, đã không biết ơn mà còn nói xấu. Bán mấy món này, chẳng qua xưa chị chưa biết, nay biết rồi thì chị làm, chứ chị hổng có tham. Ai nói chị tham, chị chửi sấp mặt.
Bài viết sưu tầm trên FB.